[Ngũ hành] Chương 72

Chương 72: Như được tái sinh

Diệp Trăn chỉ nói vài câu ngắn gọn về giấc mơ của mình. Nhưng sau buổi tối ngày hôm qua, Chu Gia Ngư nhạy cảm phát hiện cô ta có điều giấu giếm về khung cảnh trong mộng.

“Bị chó ăn thịt á? Cô kể rõ ràng xem nào?” Thẩm Nhất Cùng lên tiếng hỏi.

“Tôi thua trên sân đấu… rồi bị con chó khác ăn thịt.” Ngôn từ của Diệp Trăn rất mơ hồ, dường như không muốn miêu tả chi tiết vấn đề này.

Lâm Trục Thủy nghe vậy nhưng cũng chỉ lạnh nhạt “ừ” một tiếng, thái độ lạnh lùng khiến mọi người cũng cảm giác được điều gì.

Diệp Trăn thấy Lâm Trục Thủy im lặng bèn tỏ vẻ nóng nảy, nếu đối phương là thầy phong thủy bình thường thì cô ta đã tức giận từ lâu rồi. Nhưng Lâm Trục Thủy lại là người mà cô ta không thể động vào, cuối cùng Diệp Trăn đành miễn cưỡng nén giận, nở nụ cười gượng gạo: “Lâm tiên sinh, ngài xem… chuyện này bao giờ mới kết thúc?”

Lâm Trục Thủy chỉ ăn chút cháo lót dạ, nghe Diệp Trăn hỏi vậy liền đáp: “Khi nào ăn xong, cô hãy dẫn tôi đến chỗ chôn xác chó.”

“Chỗ chôn xác chó… ?” Diệp Trăn nghi hoặc, “Vào đấy làm gì?”

Lâm Trục Thủy chẳng buồn giải thích: “Cứ dẫn tôi đi đã.”

Diệp Trăn gật đầu đồng ý.

“Còn nữa.” Lâm Trục Thủy nghĩ tới điều gì, hắn bổ sung, “Sáng nay nhớ cho bầy chó biến dị ăn, phải cho chúng ăn loại thịt tốt nhất.”

Diệp Trăn nghe xong, nhanh chóng lấy điện thoại gọi cho nhân viên trại nuôi, dặn dò bọn họ phải chăm sóc kỹ lưỡng cho bầy chó. Người nhân viên nghe máy hiển nhiên cũng có chút sợ hãi, nhưng Diệp Trăn chẳng còn kiên nhẫn nữa: “Nếu sợ thì bỏ thức ăn bên cạnh lồng, hoặc là lấy gậy đẩy vào cũng được! Còn lằng nhằng coi chừng tôi đuổi việc!”

Bấy giờ nhân viên mới đồng ý, Diệp Trăn cúp điện thoại, cười lấy lòng: “Lâm tiên sinh, tôi đã bảo nhân viên đem thức ăn cho bọn chúng rồi. Bao giờ chúng ta đi?”

“Chờ ăn xong đã.” Lâm Trục Thủy vẫn điềm như như không, trái ngược với Diệp Trăn đang bất an lo lắng.

Tuy nhân cách Diệp Trăn chẳng ra sao nhưng đồ ăn nhà cô ta lại không tệ. Chu Gia Ngư ăn một lồng thang bao, thêm chút cháo, lại gặm mấy cái sủi cảo tôm và bánh hấp ngân ti (*), lúc này mới thấy no.

(Bánh hấp ngân ti: Loại bánh có mùi vị tương tự màn thầu, nhân bên trong là bột bánh thái sợi)

Trong khi ăn, Chu Gia Ngư phát hiện người cậu của Diệp Trăn gần như không chạm vào thức ăn trên bàn, có vẻ không hứng thú mấy. Ông ta chỉ húp cháo, gắp vài món lặt vặt rồi thôi.

Cả hai vô tình chạm mắt nhau, Chu Gia Ngư không nhìn thấy sự hung hãn của đêm hôm qua nữa, chỉ còn lại đôi con ngươi sâu thẳm.

“Đi thôi.” Đến 9 giờ rưỡi, tất cả mọi người đều đã no nê, Lâm Trục Thủy mới mở miệng nói. Diệp Trăn như trút được gánh nặng, cô đứng dậy: “Chỗ chôn xác chó nằm bên cạnh trại nuôi, chúng ta sẽ đi xe qua đó, không xa đâu…”

Lâm Trục Thủy gật gật đầu.

Nửa tiếng sau, bọn họ đã đến chỗ chôn xác chó mà Diệp Trăn nói. Tuy gọi vậy nhưng trên thực tế đó chỉ là một bãi rác bừa bộn. Trời nóng nên còn chưa tới gần, đoàn người đã ngửi thấy một thứ mùi tanh tưởi tởm lợm. Hai bên đường tràn ngập nước thải và rác rến, khiến ai nấy chùn chân không muốn bước vào.

Diệp Trăn ghét bỏ ra mặt, cô ta đưa tay bịt chặt mũi miệng, nói: “Lâm tiên sinh, chúng ta đến rồi.”

Từ lúc xuống xe, vẻ mặt Lâm Trục Thủy đã lạnh lùng, bấy giờ ngữ điệu của hắn lại càng đáng sợ: “Các người thậm chí còn không thèm chôn nữa ư?”

Diệp Trăn lúng túng: “Ừm… Bởi vì nhiều xác chó lắm, chôn cũng… hơi phiền.”

Cô ta cố gắng viện cớ, nhưng chỉ có Chu Gia Ngư mới biết Diệp Trăn không chôn xác chó là bởi vì chẳng còn gì để chôn. Thân xác bị chặt nát cho đồng loại ăn, chỉ còn lại vài mẩu xương, chẳng có gì ngạc nhiên nếu cô ta tiện tay vứt xương đi cùng mớ rác thải sinh hoạt trong nhà.

Lâm Trục Thủy chưa kịp lên tiếng, Lâm Giác đã mỉa mai Diệp Trăn: “Càng gặp nhiều loại người thì tôi lại càng thích chó hơn đấy.”

Diệp Trăn tỏ vẻ bối rối, cắn môi không dám phản bác. Cô ta cũng biết nếu Lâm Giác nổi giận thì cơn ác mộng sẽ không bao giờ chấm dứt.

Bãi rác này đúng là kinh khủng, sau khi đi vào, họ thậm chí còn phát hiện những xác chết nguyên vẹn. Có điều do những con chó này khá gầy, trên người đầy rẫy những vết thương, có lẽ là bị trại nuôi vứt bỏ. Do không có thịt nên chúng không bị đem đi làm thức ăn cho đồng loại.

Lâm Trục Thủy bước thẳng về phía trước, mãi đến tận trong cùng bãi rác mới lấy ra một hạt châu to bằng ngón cái từ trong ngực áo, sau đó dùng bật lửa đốt cháy.

Hạt châu bị đốt, tỏa ra mùi đàn hương thoang thoảng, không nồng nhưng lại nhanh chóng che lấp mùi hôi ở bãi rác, khiến Chu Gia Ngư không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Thẩm Nhất Cùng đứng cạnh, mặt mày cau có, ánh mắt nhìn Diệp Trăn y như nhìn một con ruồi, thậm chí không muốn đến gần cô ta.

Hạt châu bị đốt thành than tro, bay ra khắp bãi rác. Lâm Trục Thủy thì thầm niệm trong miệng, một lát sau, hắn bỗng nhiên dừng lại, khom người đào một đụn đất nhỏ ven đường.

Lớp đất phía trên bị bới ra, để lộ một cái xương sọ của chó đen nhánh. Xương sọ phản quang bóng loáng, thoạt nhìn trông như đồ thủ công mỹ nghệ chứ không phải hài cốt.

“Cái gì thế này?!” Diệp Trăn hết hồn hết vía, không kiềm được lùi ra sau mấy bước. Lâm Trục Thủy vẫn chẳng tỏ vẻ gì, vươn tay cầm đầu lâu lên rồi lấy khăn lau sạch sẽ.

Trước khi đến đây, Lâm Trục Thủy đã nói chỗ chôn xác chó có vật hắn muốn tìm, hẳn là cái xương sọ này.

“Trục Thủy, đây là cái gì?” Lâm Giác nghi ngờ hỏi.

“Chị đã nghe về ‘âm khuyển’ chưa?”

“Nghe rồi.” Lâm Giác nói, “Là ác quỷ chuyên ăn linh hồn con người trên đường xuống hoàng tuyền.”

Hình như cô nhớ ra điều gì, bĩu bĩu môi, “Nhưng loại chó này…”

Nói tới đây thì Lâm Giác chợt dừng lại, như có điều suy nghĩ mà liếc nhìn Diệp Trăn bên cạnh rồi yên lặng.

“Lâm tiên sinh, mọi chuyện là do thứ này gây ra sao?” Diệp Trăn thấp thỏm hỏi.

Lâm Trục Thủy hờ hững trả lời, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve xương sọ đen nhánh, trông vừa đẹp lại vừa rùng rợn.

“Vậy tôi đã thoát rồi đúng không?” Dường như cảm thấy cách giải quyết quá dễ dàng, Diệp Trăn không khỏi hoài nghi.

“Đương nhiên là chưa.” Lâm Trục Thủy đáp, “Tôi cần cô làm hai việc.”

Diệp Trăn: “Việc gì?”

“Đầu tiên, phải phá bỏ sân đấu khuyển, sau này không được tham gia bất cứ việc gì liên quan đến đấu khuyển nữa.”

Sở thích làm sao quan trọng bằng mạng sống, Diệp Trăn luôn miệng đồng ý, lại hỏi: “Còn việc thứ hai thì sao?”

“Việc thứ hai…” Câu trả lời của Lâm Trục Thủy khiến mọi người kinh ngạc: “Giết chết tất cả những con chó biến dị trong phòng.”

Diệp Trăn nghe vậy thì trợn tròn mắt: “Nhưng lúc trước tôi chỉ giết hai con đã gặp ác mộng rồi. Bây giờ giết hết, ngộ nhỡ…”

Lâm Trục Thủy: “Nếu cô không tin thì cứ giữ lại.”

Hiển nhiên Diệp Trăn cũng không muốn phải chăm sóc đám chó biến dị đó. Cô ta rối rắm một lát, cuối cùng nói: “Lâm tiên sinh, tôi tin ngài, nhưng tôi thật sự rất lo lắng. Phiền ngài nán lại đây thêm vài ngày được không?”

Chu Gia Ngư cứ tưởng Lâm Trục Thủy sẽ thẳng thắn từ chối yêu cầu của cô ta, không ngờ hắn lại đồng ý: “Được.”

Diệp Trăn thở phào nhẹ nhõm.

Ngay cả Lâm Giác cũng hơi nghi hoặc, không hiểu tại sao Lâm Trục Thủy tự nhiên lại dễ tính thế. Diệp Trăn mừng rỡ nói: “Lâm tiên sinh, nếu không còn chuyện gì nữa thì chúng ta mau về thôi, chỗ này bẩn lắm.”

Đoàn người quay lại chỗ đậu xe. Thẩm Nhất Cùng thì thầm bên tai Chu Gia Ngư, hỏi tại sao tiên sinh lại giúp Diệp Trăn.

Chu Gia Ngư: “Cậu có chắc tiên sinh đang giúp cô ta không?”

Thẩm Nhất Cùng: “Ý anh là sao?”

Chu Gia Ngư: “Thật ra tôi cảm thấy tiên sinh đã thỏa thuận gì đó với bầy chó.”

Thẩm Nhất Cùng im lặng một lát, nhớ lại lúc Lâm Trục Thủy bước vào lồng sắt, hắn đã ngồi xuống, thoạt nhìn như đang “trò chuyện” với con Pitbull.

“Nếu đúng là vậy, tôi thật sự tò mò không biết tiên sinh đã thỏa thuận điều gì với bọn chúng.”

Không chỉ có Thẩm Nhất Cùng mà nhóm Lâm Giác cũng hiếu kỳ không kém, ngặt nỗi có Diệp Trăn ở đây nên không tiện hỏi, chỉ đành giấu trong lòng.

Về đến biệt thự, Diệp Trăn muốn đi xử lý bầy chó biến dị, cô hỏi Lâm Trục Thủy xem mình nên sử dụng phương pháp nào.

Lâm Trục Thủy: “Chích điện đi, tốt nhất một kích mất mạng, bọn chúng càng đau đớn thì oán niệm để lại càng lâu.”

Diệp Trăn đồng ý, lập tức cho người sắp xếp, lại hỏi Lâm Trục Thủy có muốn đến đó không. Lâm Trục Thủy gật đầu, nhưng Lâm Giác lại tỏ vẻ khó chịu: “Trục Thủy, em đi đi nhé, chị sẽ ở lại đây. Hôm nay nóng quá, chị lười di chuyển lắm.”

Tuy nói là trời nóng, nhưng có lẽ Lâm Giác không muốn chứng kiến cảnh bầy chó bị giết hại.

“Được.” Lâm Trục Thủy lại hỏi nhóm đồ đệ, “Các cậu có đi không?”

Mấy người còn lại không dám nói thẳng như Lâm Giác, nhưng chẳng ai tỏ vẻ hứng thú cả. Đặc biệt là Thẩm Nhất Cùng còn nhỏ, tuy mặt như bánh bao chiều nhưng vẫn phải nói có.

Nhóm Chu Gia Ngư vừa đến trại nuôi, mấy người mà Diệp Trăn sắp xếp cũng vừa tới. Bọn họ vũ trang đầy đủ, trông chẳng giống như đi xử lý chó mà giống đi săn động vật ăn thịt cỡ lớn hơn.

Chu Gia Ngư tiến vào phòng, lại nhìn thấy bầy chó mọc lông đen. Không biết có phải là ảo giác của cậu không, nhưng cậu luôn cảm thấy so với hôm qua, bầy chó đã không còn hung hãn nữa mà có vẻ ôn hòa, dường như đã hoàn thành được tâm nguyện.

Lâm Trục Thủy đứng trước cửa lồng, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ lên song sắt, nói: “Hãy an nghỉ.”

Thủ lĩnh của bầy chó chậm rãi tiến đến trước mặt Lâm Trục Thủy, đôi mắt giống hệt con người của nó lặng lẽ quan sát đám người bên ngoài, con ngươi đen thẳm trầm tĩnh như nước, tràn đầy ẩn ý.

Diệp Trăn không dám nhìn nó, cô ta quay sang hỏi: “Lâm tiên sinh, bắt đầu được chưa?”

“Ừ.” Lâm Trục Thủy trả lời.

Nhân viên cầm gậy chích điện cao áp từ từ bước tới, mở khóa sắt trên cửa lồng. Diệp Trăn lùi về sau, sợ đám chó sẽ nhân lúc này mà thoát ra ngoài. Thế nhưng mọi người không ngờ bọn chúng lại bình tĩnh một cách quái dị. Chúng ngồi yên tại chỗ, lạnh lùng nhìn các nhân viên đến gần, không hề có ý định phản kháng.

Bầu không khí yên lặng khiến Diệp Trăn lờ mờ cảm giác có gì đó kỳ lạ. Cô hơi nghiêng đầu, nhìn về phía chiếc lồng, không ngờ lại đối diện với ánh mắt của con chó.

Con ngươi đen thẳm như vực sâu hun hút khiến Diệp Trăn nổi da gà, sự sợ hãi đèn nén bấy lâu bùng nổ, cô ta gào thét: “Giết chúng!!! Mau giết bọn chúng!!!”

Các công nhân động thủ.

Gậy chích điện đập mạnh vào cơ thể, con chó phát ra tiếng kêu thảm thiết đau đớn, nó gục xuống đất, co giật trong chốc lát rồi tắt thở.

Một con, hai con, cả đàn chó thi nhau ngã xuống như lúa gặt. Mãi đến lúc chết, bọn chúng vẫn chẳng hề chống cự, dường như đã biến thành những pho tượng vô tri vô giác. Nếu không nghe thấy âm thanh chúng kêu gào, có lẽ người ta cũng không ngờ đây là sinh vật sống.

Chẳng biết từ lúc nào, Diệp Trăn vốn không muốn nhìn thấy cảnh tượng trong lồng sắt đã quay sang. Ánh mắt chẳng có chút xót xa thương tiếc, trái lại vô cùng nhẹ nhõm.

Đối với cô ta, bầy chó biến dị chỉ là gánh nặng, giờ đây có thể trút bỏ thì sao cô ta có thể không vui cho được.

Khi con chó cuối cùng ngã xuống, khung cảnh tàn sát vẫn diễn ra trong sự yên lặng, cảm giác như một bộ phim không lời. Bầy chó không hề kịch liệt phản kháng như các nhân viên đã tưởng tượng, bọn họ kết thúc công việc, hài lòng cởi trang phục bảo hộ.

“Lâm tiên sinh, tôi phải xử lý xác chết của chúng thế nào?”

“Đem đi chôn.” Lâm Trục Thủy nói.

Diệp Trăn gật đầu, sai người đi tìm chỗ chôn bọn chúng. Cô ta do dự một lát, nhỏ giọng hỏi: “Tôi hỏa táng bọn chúng rồi mới chôn được không?”

Lâm Trục Thủy gật đầu: “Được.”

Xem ra Diệp Trăn vẫn là không an tâm, để phòng ngừa bất trắc nên muốn sử dụng phương pháp triệt để nhất. Nếu đã thiêu thành tro, chắc chắn sẽ không có việc ngoài ý muốn, Diệp Trăn hài lòng nghĩ.

Đêm hôm ấy, cơn ác mộng luôn ám ảnh Diệp Trăn không xuất hiện nữa. Cô ta chìm vào giấc ngủ say sưa, dường như đã được cứu vớt khỏi lời nguyền.

Trái lại, Chu Gia Ngư không về phòng nghỉ ngơi mà đứng ngoài ban công hút thuốc. Cảnh tượng những con chó biến dị bị giết như hòa vào giấc mơ trong sân đấu khuyển của cậu, khiến Chu Gia Ngư không hiểu sao lại thấy hơi tức giận.

“Chưa ngủ à?” Giọng nói của Lâm Trục Thủy vang lên từ phía sau Chu Gia Ngư. Cậu kinh ngạc quay đầu lại: “Tiên sinh?”

“Đang làm gì vậy?” Lâm Trục Thủy chậm rãi bước tới bên cạnh cậu.

“Không có gì, tôi chỉ đang suy nghĩ chuyện hôm nay thôi. Tiên sinh, cô Diệp Trăn kia gặp những chuyện này không phải do tự chuốc lấy hay sao?”

“Đương nhiên.” Hắn hơi khựng lại, sau đó vạch trần những lời trong lòng Chu Gia Ngư, “Cậu muốn hỏi tại sao tôi lại giúp cô ta đúng không?”

“Phải.” Chu Gia Ngư nói: “Tiên sinh, thật ra tối hôm qua tôi nằm mơ.”

“Cậu mơ thấy gì?”

Chu Gia Ngư khẽ thở dài, chậm rãi kể lại giấc mộng đêm hôm qua cho Lâm Trục Thủy nghe. Nhắc đến việc những con chó thua cuộc sẽ bị chặt xác cho đồng loại ăn, Chu Gia Ngư không kiềm chế nổi sự căm ghét trong lòng, giọng nói cũng trở nên giận dữ: “Không phải cô ta tự làm tự chịu sao?! Đấu khuyến thì thôi, chó đã chết rồi mà còn đối xử với bọn chúng như vậy!”

Lâm Trục Thủy: “Nói tiếp đi.”

Chu Gia Ngư càng nói càng tức giận: “Hơn nữa cô ta không hề hối lỗi, cô ta nhìn thấy bầy chó biến dị thì cũng chỉ biết cho bản thân mình mà thôi!”

Cậu đã không thể kiềm nén sát niệm đang quay cuồng trong lòng, đầu óc đột nhiên nảy ra một ý nghĩ.

Ước gì Diệp Trăn chết đi.

Ngay lúc ấy, Lâm Trục Thủy chợt vươn tay vỗ lên trán Chu Gia Ngư một cái. Động tác của hắn khiến cậu sửng sốt, tâm trạng cũng bình tĩnh lại.

Chu Gia Ngư phát hiện trạng thái của mình thật kỳ lạ. Với tính cách của cậu, dù có nổi giận cũng không đến nỗi hận thù mà gần như mất lý trí.

“Tôi… tôi làm sao vậy?” Chu Gia Ngư ôm trán.

“Thấu cảm mà thôi. Trong những tình huống đặc biệt, thể chất của cậu sẽ dễ dàng bị ảnh hưởng nếu gặp phải cảm xúc mãnh liệt.”

Chu Gia Ngư nuốt nước bọt, chợt thấy Lâm Trục Thủy đưa tay ra.

Chu Gia Ngư nhìn chằm chằm tay hắn mà sững sờ trong giây lát, sau đó vội vàng lục túi, đặt một điếu thuốc vào lòng bàn tay Lâm Trục Thủy.

Nét mặt Lâm Trục Thủy cứng đờ trong nháy mắt, ngữ điệu của hắn như xen lẫn với tiếng thở dài: “Tay.”

Chu Gia Ngư: “Tay?”

Lâm Trục Thủy: “… Tay của cậu.”

Bấy giờ, Chu Gia Ngư mới hiểu được ý hắn. Cậu vội vàng lau mồ hôi, sau đó mới dè dặt đặt vào lòng bàn tay của đối phương.

Lâm Trục Thủy nắm chặt tay Chu Gia Ngư. Da thịt hai người chạm vào nhau, tay Lâm Trục Thủy có cảm giác lạnh lẽo, nhưng chẳng mấy chốc đã biến thành những luồng khí ấm áp khiến Chu Gia Ngư cũng thả lỏng cơ thể.

“Trên thế gian này, có rất nhiều chuyện không thể chu toàn.” Giọng điệu hắn tuy vẫn bình thản như trước, nhưng lần này lại mang một chút động viên, “Bọn chúng đã tự lựa chọn như thế.”

Chu Gia Ngư: “Bọn chúng? Ngài đang nói bầy chó biến dị sao?”

Lâm Trục Thủy gật đầu, hắn đưa cả hai tay mà bọc lấy tay cậu lại, vuốt ve một cách dịu dàng và chậm rãi: “Có những chuyện một khi đã bắt đầu, thì vĩnh viễn sẽ không bao giờ kết thúc.”

Chu Gia Ngư mờ mịt, nhưng khi cảm nhận được nhiệt độ của hắn, những giận dữ trong lòng đã biến mất tăm, một thứ tình cảm khó lòng miêu tả ngập tràn trong tim. Cậu nói: “Tiên sinh, tôi hơi mệt.”

“Đi ngủ đi.” Lâm Trục Thủy buông cậu ra. Đôi tay được tự do lại khiến cậu cảm thấy mất mát: “Tiên sinh ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Tôi hôm đó, Chu Gia Ngư không mơ thấy ác mộng nhưng cũng không yên giấc. Cậu nửa tỉnh nửa mê, khi mở mắt ra thì trời đã hửng nắng.

Sáng hôm sau, Diệp Trăn nom tươi tỉnh hẳn so với mấy hôm trước. Cô ta ngồi bên bàn ăn, khẩu vị có vẻ rất tốt, ăn uống ngon miệng, còn tươi cười chào hỏi Chu Gia Ngư.

Cậu cũng chả muốn khách sáo, chỉ liếc cô ta một cái chứ không đáp lời. Tính tình Chu Gia Ngư ôn hòa mà còn vậy, nói gì đến Lâm Giác và nhóm đồ đệ. Bọn họ không nể mặt Diệp Trăn, coi cô ta như người vô hình. Nhưng Diệp Trăn lại không hề tỏ ra khó chịu, vấn đề làm cô ta lo lắng nhất đã được giải quyết, bọn họ có quan tâm Diệp Trăn hay không cũng chẳng sao.

Nhưng đến nửa chừng, Diệp Trăn đang ăn bánh mì thì đột nhiên che miệng, cổ họng cô ta nhúc nhích, sau đó lảo đảo chạy vào nhà vệ sinh.

Trong chớp mắt, tiếng nôn mửa vang lên, to đến mức bọn Chu Gia Ngư đang ngồi ngoài phòng ăn cũng nghe thấy.

Bình thường chắc chắn Chu Gia Ngư sẽ qua đó xem thử, dù sao cũng là phụ nữ. Nhưng bây giờ chẳng ai ưa nổi Diệp Trăn cả, vậy nên cô ta cứ nôn ọe suốt mà mọi người không màng hỏi thăm.

Hơn 10 phút sau, Diệp Trăn mặt mày tái nhợt bước ra, hai má vẫn còn đọng nước, có lẽ là vừa rửa mặt.

“Sao tự nhiên lại nôn nhỉ?” Diệp Trăn lầm bầm, “Chẳng lẽ thức ăn có vấn đề.”

Không ai để ý đến cô ta. Diệp Trăn lại nhấp một ngụm sữa cho trơn họng, Chu Gia Ngư cứ tưởng cô ta sẽ không ăn nữa, ai ngờ một lát sau, Diệp Trăn lại bắt đầu gắp hết món này đến món khác, có vẻ rất đói.

Chu Gia Ngư chợt rùng mình khó chịu, cậu nhanh chóng nhận ra tại sao mình lại có cảm giác này.

Đó là vì người cậu đang ngồi bên cạnh Diệp Trăn.

Người đàn ông thường ngày không tỏ vẻ gì nhìn cô cháu gái đang ăn như hùm như sói bằng một ánh mắt dịu dàng trìu mến khiến người ta sởn gai ốc.

Dường như ông ta chú ý tới ánh mắt của Chu Gia Ngư, ông nghiêng đầu, bốn mắt nhìn nhau với cậu. Khoảnh khắc trông thấy đôi mắt của ông, Chu Gia Ngư đột nhiên nín thở.

Đó là một đôi con ngươi màu vàng tuyệt đẹp, nhưng đó không phải là mắt của con người mà là mắt của động vật họ chó.

Con ngươi lập tức biến thành màu đen, khiến Chu Gia Ngư thậm chí nghĩ rằng mình bị ảo giác.

“Đói quá.” Diệp Trăn vẫn tiếp tục ăn, không hề cảm thấy cơ thể mình có gì bất thường, “Lâu lắm rồi khẩu vị mới tốt thế này. Lâm tiên sinh, thật sự cảm ơn ngài. Nếu không có ngài giúp đỡ, tôi sẽ không thể ăn ngon ngủ yên.”

Lâm Trục Thủy không đáp, cầm cốc sữa trước mặt lên nhấp một ngụm.

Điểm tâm đáng lẽ còn thừa nhưng lại bị Diệp Trăn xử lý sạch sẽ. Cô ta ăn xong nhưng chưa thấy hài lòng, liếm môi lẩm bẩm nói sao vẫn còn đói.

Ông cậu dường như đã đoán trước được tình huống này, chậm rãi nói với người giúp việc đứng cạnh: “Đem lên.”

Người nọ nghe vậy bèn trở xuống bếp, bưng ra một đĩa bò bít tết làm tái. Trên mặt thịt vẫn còn đỏ hỏn, bên trong cắt ra cũng có màu hồng nhạt, nhìn khá ngon miệng.

Diệp Trăn thấy vậy thì hai mắt sáng lên, cô ta mỉm cười: “Sao cậu biết con muốn ăn thịt?”

Người đàn ông không trả lời câu hỏi của cô ta, chỉ nói: “Ăn đi.”

Diệp Trăn cầm lấy dao nĩa, bắt đầu ăn. Cô ta cắt thịt bò mềm mại thành từng miếng nhỏ, hân hoan cho vào miệng, vừa ăn vừa nở nụ cười hạnh phúc.

Những người còn lại đều phát hiện Diệp Trăn có vấn đề. Lâm Giác kinh ngạc nhìn cô ta, nhưng cô cũng không mở miệng, chờ sau khi Diệp Trăn ăn xong, hài lòng xoa bụng rời đi mới hỏi Lâm Trục Thủy.

Ngón tay Lâm Trục Thủy nhẹ nhàng gõ lên bàn, đôi môi mỏng mấp máy, lạnh nhạt nói: “Không có vấn đề gì đâu, mang thai mà thôi.”

“Mang thai?” Lâm Giác không dám tin, “Cô ta mang thai con của ai?”

Lâm Trục Thủy nhướng mày: “Làm sao em biết được. Việc này chị phải hỏi Diệp Trăn chứ.”

Tuy Lâm Trục Thủy nói vậy nhưng ai cũng biết sự tình không đơn giản như lời hắn. Chu Gia Ngư tin rằng sự khác thường của Diệp Trăn chắc chắn có liên quan đến bầy chó đã bị giết chết.

————————>>> Chương 73

Lời tác giả:

Lâm Trục Thủy: “Đưa đây.”

Chu Gia Ngư ngoan ngoãn đưa tay cho Lâm Trục Thủy.

Lâm Trục Thủy: “Ý tôi là thuốc lá.”

Chu Gia Ngư: “…”

Lâm Trục Thủy: “Trêu em thôi, tôi vẫn muốn nắm tay em.”

Chu Gia Ngư tức đến nỗi hai má phình lên y như cá nóc.

5 bình luận về “[Ngũ hành] Chương 72

Bình luận về bài viết này